Thiên không
Anh nói anh cần em
sao bỏ đi biền biệt
ngày đông sang đau nhức
khoảng trống không ai nằm
giấc ngủ vỡ thành năm bảy mảnh
cào xước mặt đêm
những vật vã trở mình xương khớp
Anh nói anh nhớ em
sao những lúc ở gần
ánh mắt anh
luôn nhìn sang hướng khác
nụ cười gượng
vụt loé vụt tắt
lập loè đốm dạ quang giữa biển
phao số không chấp chới
loay hoay vùng nước đục
hải lưu phân vân hai dòng
Anh nói
cả đời chỉ yêu thương mình em
những bông hoa anh mua
tỏa hương nơi bình hoa đâu đó
bữa ăn ngon anh bày tiệc
mùi hân hoan trong căn bếp
không phải nhà mình
đồng tiền anh bươn chải ngày đêm
lại tích góp trong tài khoản
mang tên người khác
những cuộc vui của anh
em luôn vắng mặt
để người lạ xót xa anh
phận đơn côi không gia đình
Anh nói rằng
anh phải gánh vác tương lai
tẩy xoá thuở hàn vi
anh tô hồng thêm hiện tại
Ngày mai
điều chúng ta không thể với tới
mọc lên xanh rì vô ngôn như cỏ
trên nấm mồ đã chôn chặt hai ta
dằng dặc hôn thú đọa đày
Một luân hồi nào đó
giữa đêm đông mù sương
tiếng quạ thảng thốt từ tiền kiếp
tan tành cả bóng trăng
bài thơ em đề trên vách đá
mực chảy tràn xối xả
như lũ quét cuốn trôi duyên và nợ
nhân quả
đang biên tập lại chính tả
trang phù vân ngôn tình
Vươn lên từ nấm mộ
khải huyền chợt bừng nở
bông cúc vạn thọ
từng cánh mở sự thật
là yêu linh
là nghiệt duyên
là cô thần quả tú
đào hoa là thiên không
| Sơn mài - Thơ Vương Tâm Thất tịch - Thơ Phan Huyền Thư Chập chờn - Thơ Chu Hồng Tiến Những người đi trong sét - Thơ Mai Diệp Văn Nét thu - Thơ Lữ Mai |