Baovannghe.vn - Xóm biển. Tháng sáu. Mưa. Những cơn mưa rào đuổi sau lưng người. Những cơn mưa rào vuốt mặt người. Khi trời tối sầm xuống, chân trời đột ngột biến mất, đó là cơn mưa báo bão.
Baovannghe.vn - Quê nội nào... Ai quê nội không...? Tiếng đò dọc gọi mình từ bến nhớ. Vội vã chạy theo, nương dưới bóng cánh buồm nâu vá víu tránh cái nắng thời gian để cuối bến dừng giữa một dòng xanh, trong mát ngọt lòng.
Hương ruộng vẫn nồng nàn, thoáng những xúc cảm bé mọn tôi bỗng tan vào màn sương trên cánh đồng. Đọng lại những nét riêng hỗn lộn khi thỉnh thoảng ngẫm nghĩ về ruộng nương. Đổi mới, tồn tại và những điều thường biến.
Baovannghe.vn - Từ một vùng đất xa hun hút về phía đại ngàn, nơi những con đường quanh co ôm lấy núi non, tôi gặp em, thiếu nữ biên cương trong một buổi sớm có nắng vàng hanh và mùi khói bếp vấn vương từ khe đá.
Baovannghe.vn - Lúc tôi còn học cấp ba, nghe câu thành ngữ: “Gầy như cá mắm” thấy lạ lạ. Bởi quê mình chỉ có mắm tép moi (thứ tép trắng ngoài biển, trong miền Trung gọi là ruốc), còn cá thì người ta làm chượp để chiết xuất ra nước mắm.
Baovannghe.vn - Trời xám đục u u tiếng diều sáo giữa không trung, vài cánh diều đỏ thắm bơi trong buốt giá. Bố càng nhớ con khi thấy đống khoai lang mới dỡ vỏ đỏ tươi mập mạp như chuột cống dúi dùi vào nhau bên trái hiên.
Baovannghe.vn - Ở tỉnh An Giang từ nhiều năm nay, mọi người đã không còn xa lạ gì với việc xã nào cũng có xe cấp cứu miễn phí. Mỗi xã thường có một chiếc chuyển bệnh, xã nào khá hơn thì hai ba chiếc, thậm chí có những xã mỗi ấp đều có một chiếc.
Baovannghe.vn - Chỗ bờ sông có một cồn đất, mỗi chiều thấy chú tiểu chèo xuồng đến đó. Chú cắm những cây tre lên bờ đất phù sa mới. Mấy chú giăng câu ngang qua có hỏi “chú mần (làm) vậy chi?”. Chú tiểu cười, “cho đất có chưn (chân) đi”.
Baovannghe.vn - Chiếc xuồng ba lá. Một trong những vật dụng gắn liền với người dân miền sông nước quê tôi. Xuồng đã cùng người dân quê tôi dãi nắng dầm mưa, trải qua bốn mùa khó nhọc.
Năm nay mất mùa rồi! Mẹ nói vậy khi đôi mắt vẫn thất thần nhìn ra phía đồng. Có tiếng thở dài khe khẽ, có những tiếc nuối xuýt xoa và gương mặt cứ phảng phất một nỗi buồn hoang hoải dù mẹ chẳng nói ra. Cả những hồ hởi, phấn chấn khi vào mùa giờ cũng đã là quá khứ. Bởi năm nay, đồng thôi ươm nắng, mùa chẳng còn vàng như những mùa qua.