Baovannghe.vn - Rặng đồi vắt qua thung lũng Ebro dài và trắng. Sườn bên này không có bóng mát, không cây cối, trong ánh nắng, nhà ga nằm giữa hai tuyến đường xe lửa.
Baovannghe.vn - Trong đầu nó như thể tự nhiên có tiếng hát mồ côi. “Đời người mồ côi nước mắt rơi, nước mắt rụng trên đá.... Trâu măng không chết vết chân hổ không mờ, thân mồ côi như ta có nơi giữ không có nơi ở.
Baovannghe.vn - Lê Quân về hưu non. Với cái tuổi bốn lăm, anh lao vào tu sửa cửa nhà, vườn tược. Xóm làng lúc nào cũng thấy anh cầm dao, cầm cuốc, anh say sưa xây lại tổ ấm gia đình mà lâu nay bỏ bẵng.
Baovannghe.vn - Dãy nhà trọ gồm sáu phòng, mỗi phòng chừng chục mét vuông, xây trên khu đất hình chữ nhật nằm sát mé kênh, cạnh một bãi đất trống ngập cỏ và rác thải.
Baovannghe.vn - "Cò ơi... Cò!". Sáng nào, tiếng thằng Trình gọi cũng làm nó cuống cuồng vơ vội cái cặp. Ba chân bốn cẳng, nó lao vụt từ nhà ra ngõ. Nhà nó ở cuối xóm nên cũng là đứa cuối cùng nhập bọn. Dụi mắt cho tỉnh, nó thấy cả nhóm đã đủ cả. Thằng Trình, thằng Tý, thằng Tỵ, con Hồng, con Nhút.
Baovannghe.vn - Hội làng An Thái tổ chức ngày mồng 10 tháng 8 hằng năm với những lễ nghi long trọng. Ngày hội làng như ngày Tết, con cháu xa gần chẳng vắng ai. Người ta bảo, phú quý sinh lễ nghĩa. Người khác có biết chút ít chữ thánh hiền thì bảo, sắc phong Thành hoàng làng thờ ở cung cấm đình ghi rõ, đó là ngày tổ làng mở đất!
Baovannghe.vn - Một người không biết là đàn ông hay đàn bà đi cà nhắc, lê từng bước nặng nhọc tiến về làng cùng chiều với tôi. Bóng đêm phủ lên người đó một màu đen sẫm. Có tiếng va đập giữa gỗ và đá phát ra từ cái bóng ấy.
Baovannghe.vn - Theo hướng tay của ông già lái ca nô, đảo như một viên đá nhỏ lờ mờ hiện ra ở đường cắt giữa trời và biển. Xám lạnh và đơn độc. Giữa mênh mang màu xanh dương, hòn đá nổi lên như một hòn sạn lạc lõng.
Baovannghe.vn- Mén vẫn nhớ hình ảnh người ba đầu tiên của nó. Từng đường nét trên gương mặt xanh xao, đôi má hõm sâu, hốc mắt lồ lộ, hàm râu lỉa chỉa, và những cơn say khướt bất tận. Nó ám ảnh những cú tát như trời giáng, những cú giậm chân vào bụng bình bịch. Những thứ đó chẳng có chi là tốt đẹp hết. Mà đúng ra, phải kêu đó là ác mộng mới phải.
Baovannghe.vn - Bà nép nhẹ vào ông. Sau hai mươi ba năm mất chồng, sống đơn côi, lặng lẽ nuôi hai cô con gái lớn khôn, bây giờ bà mới dành ít thời gian cho riêng mình.