Không đề IV
Ta bật lửa mỗi sáng để đốt lên một điếu lo âu có hương bạc hà và mùi giấy nhớ
những ngón tay vàng ố em
anh châm
từng ý nghĩ vào chỗ em ngồi - nơi ánh sáng cúi xuống làm chiếc ghế trở nên có thật
anh vẫn đang thở
như một con cá mắc cạn trong triết học hậu hiện đại - nơi mọi câu hỏi đều mọc rễ từ một câu hỏi khác
và tất cả các câu trả lời đều nở hoa mà không cần ánh sáng
chúng mình đã từng là hai cái bóng ngồi bên nhau trong một rạp phim không người chiếu và chờ màn hình bật lên thứ gì đó vĩ đại trong khi nó chỉ bật lên chính chúng ta ngồi ngây ra trong chính mình như những con búp bê lập trình sai ký ức
nhưng anh
anh vẫn sống.
nhưng em
em vẫn sống.
ngọn đèn ngủ chỉ đang cân nhắc việc cháy rụi chỉ vì đã quá lâu không mơ giấc mơ nào có hậu
nhưng chúng mình
vẫn là một tổ hợp ngẫu nhiên không thể chối bỏ giữa muỗi, tiếng còi xe, nỗi buồn nhân tạo và thứ khát khao không bắt lửa
rồi chúng mình sẽ lại ăn tối cùng nhau bằng một đoạn hội thoại về cách vũ trụ có thể co lại khi ta thôi tin vào nó.
chúng mình sẽ lại dặn nhau cố sống tử tế trong khi mọi thứ đang rã ra như một bài thơ bị ngâm trong mưa.
và khi tờ giấy cuối cùng mục nát
khi mọi ngôn từ đều rỉ sét
khi cái đẹp bị niêm phong cùng đám đồ cổ trong viện bảo tàng thế kỷ 22
chúng mình
sẽ trở lại
em biết.
| Gùi ngô trên vách đá - Thơ Hà Ngọc Hoàng Điểm tựa - Thơ Nguyễn Phan Hách Giấc mơ cánh đồng - Thơ Trung Phong Dấu răng - Thơ Trang Thế Hy Chia tay trong đêm Hà Nội - Thơ Nguyễn Đình Thi |