Yêu lắm giây phút được vươn rộng đôi tay đón cơn gió dịu êm từ biển thổi vào. Hít một hơi thật sâu để cảm nhận hương vị nồng mặn, ngai ngái, tanh tanh - cái hương vị mà người thị thành có lẽ sẽ e dè, nhưng với những người con của biển, được hít hà hương vị nồng nàn ấy là một niềm hạnh phúc khó tả.
Sớm mai, biển dịu dàng như chàng trai vừa mới biết đến cảm giác yêu lần đầu. Biển vuốt ve nhè nhẹ, mơn man lên sóng. Sóng tinh nghịch đuổi bắt ánh bình minh, chơi trò trốn tìm sau những con thuyền cá nhỏ. Ồ, hôm nay sóng hiền lành đến thế - chả bù cho ngày hôm qua còn ầm ào, dữ dội.
![]() |
| Bình minh trên biển - Ảnh: Pixabay |
Bình minh trên đảo Cô Tô dịu êm đến lạ! Mây vén màn thức giấc, xa xa kia là đất liền ruột thịt dấu yêu, ôm trọn đảo vào lòng như mẹ hiền ôm đứa con bé bỏng, suốt ngàn năm chưa một phút rời xa.
Những mái nhà trên biển chính là tàu, là thuyền…
Ô kìa, chiếc thuyền nhỏ chở cá đang từ từ tiến về bến. Nhìn thật kĩ mới thấy một gia đình. Chị ngư dân ngồi chênh vênh trên mũi thuyền, cái dáng thấp thỏm cứ như muốn nhảy phắt lên bờ - trông yêu quá! Thuyền của chị là chiếc thuyền cuối cùng cập bến sáng nay. Có lẽ vì thế mà chị có vẻ vội vã. Thuyền chưa kịp vào bờ, chị đã đứng dậy, cầm sẵn sợi dây trong tay, chuẩn bị tung dây cho thuyền neo lại.
Lòng ai đó bỗng tự hỏi: người phụ nữ đẹp đâu chỉ bởi váy áo thướt tha, hay bởi dáng e ấp nép mình trong vòng tay ai?
Người phụ nữ trước mắt tôi đây mới thật sự đẹp - đẹp nhất khi chị nắm chắc sợi dây cùng người bạn đời lèo lái con thuyền đúng hướng. Chị chẳng có thời gian để hờn giận, cũng chẳng mảy may so đo rằng tại sao phụ nữ lại phải “đứng mũi chịu sào”. Bước xuống thuyền, chị phăm phăm bưng những lồ cá, tôm, mực nặng trĩu lên bờ. Chị không để ý đến việc làm đẹp cho mình, nhưng chính hình ảnh của chị đã tô đẹp thêm cho cuộc sống này.
Biển mênh mông mà tình người nồng ấm. Thơm tho nhất là bàn tay của những người lao động, ngọt ngào nhất là giọt mồ hôi mặn chát mà chan chứa yêu thương.
Kìa - bình minh đang lên!
Nguyễn Thị Mến| Báo Văn nghệ