Biển dâu
Dâu và biển vẫn nghìn thu dịch chuyển
biêng biếc trời xanh phương ngoại một quê nhà
dẫn đường ta đi có vầng trăng tịch tĩnh
sợi chỉ luồn kim thăm thẳm đáy biển xa
bờ bên kia khắc đi rồi sẽ tới
bận lòng gì ghềnh thác nẻo trầm luân
xin trút bỏ bụi đường trường mưa nắng
phơi mở lòng ta dưới ánh nguyệt thượng hằng