Sáng tác

Biển, bình minh và đôi lứa. Truyện ngắn của Bích Ngân

Bích Ngân
Truyện 10:30 | 10/11/2025
Baovannghe.vn - Sinh nhật lần thứ ba mươi tôi nhận lời cầu hôn.
aa

1.

Ba mươi là tuổi bước đến một cái vạch có sắc màu chói mắt khiến tôi khựng lại. Tôi chùng chình rồi chợt nhận ra là mình không thể đi tiếp cuộc hành trình trong đơn độc. Tuy nhiên, đó chưa phải là lý do khiến tôi nhận lời khi anh nói cầu hôn mà chính là anh, người đàn ông tôi sẽ lấy làm chồng. Không đẹp trai, không ga lăng, không thề thốt: "Anh chỉ yêu em!”, cũng không hứa hẹn rằng anh sẽ bao bọc tôi suốt đời; nhưng tôi thấy ở anh sự vững chãi của một người có thể làm trụ cột gia đình.

Và khi một người đàn ông có thể làm một trụ cột, tức là sẽ nai lưng chống đỡ nắng mưa giông bão để bảo vệ mái ấm gia đình thì việc anh, cũng vì công việc mà không có mặt ở sân ga để cùng tôi tận hưởng chuyến du ngoạn, thật ra cũng không phải là chuyện gì quá to tát để mè nheo hay thút thít. Chỉ một thoáng hụt hẫng tôi lấy lại cân bằng. Tôi xốc lại hành lý, dù cảm giác nằng nặng khi nghĩ trên lưng mình có quần áo, đồ tắm, xà phòng và dao cạo râu của anh. Tuy vậy, tôi vẫn không một lời dỗi hờn hay trách móc.

Khi ngồi vào chiếc giường mềm trên toa, nhìn cái giường đối diện bỏ trống, tôi gởi anh tin nhắn "Em đã lên tàu. Không sao đâu, anh đừng áy náy. Đi một mình, biết đâu em lại thấy thoải mái”.

Sự thoải mái đầu tiên là cửa sổ căn phòng hướng ra biển. Kéo rèm ra, tôi thấy mặt trời đỏ rực đang từ từ trồi lên khỏi mặt biển. Bãi cát chạy dọc theo bờ biển đã nhộn nhạo bóng người. Gió từ phía biển thổi đến, mát lành. Tám tiếng đồng hồ trên tàu tôi ngủ được hết hai phần ba thời gian đó nên tôi thấy sảng khoái, muốn nhanh chân ra bãi biển dưới kia, rồi tụt bỏ giày dép chạy chân trần trên cát trắng đang ửng hồng dưới bình minh.

Tôi quay lại, đẩy túi quần áo vào tủ, rồi lật đật vào phòng toilet. Vệ sinh xong, vừa mới trở ra, tôi nghe tiếng gõ cửa.

Mở cửa. Tôi thấy cô phục vụ mang tạp dề trắng bưng một cái khay thức ăn bốc khói bước vào. Thấy tôi ngạc nhiên, cô nói ngay:

- Có người gọi cho chị từ lúc tối!

Liếc nhìn thức ăn nước uống và mấy múi bưởi da xanh trên khay tôi biết người gọi là anh. Tôi bảo cô đặt khay thức ăn xuống bàn. Cô làm theo và lui ra.

Mùi café và mùi hủ tíu hải sản khiến tôi thấy đói. Tôi tắt máy lạnh, mở toang cửa sổ rồi ngồi xuống ăn bữa sáng trong gió nồng hơi biển.

Ăn xong, tôi không gọi mà nhắn cho anh: “Bữa sáng ngon lắm. Em yêu anh!". Anh trả lời ngay: “Ok, em!”.

Câu trả lời cụt lủn khiến tôi nhấc cái lưng ra khỏi thành ghế. Tôi ngồi thẳng dậy và ngạc nhiên khi thấy mình không giữ được vẻ điềm tĩnh như lúc ở sân ga khi anh gọi đến cho biết là không thể đi cùng. Tôi cũng thường trả lời na ná câu anh vừa reply cho tôi, chỉ cần sau từ Ok, thay vì “em” thì là “anh”, “chị”, “bạn”... Đó là sự xác nhận, là lời đáp kiệm lời, là lối giao đãi không tâm trạng, không tình cảm. Tôi bối rối không biết mình được người đàn ông sắp làm chồng xếp vào vị trí nào trong chuỗi giao tiếp thường nhật của anh. Khi rời khỏi phòng, tôi vẫn chưa thoát khỏi tâm trạng của kẻ lơ ngơ rồi lỡ chân bước hụt.

Mà tôi bước hụt thật. Tôi đi bộ và hụt một bậc cầu thang. Không đau lắm nhưng chân tôi không thể bước bình thường, phải lượng sượng, lấc nhấc, từng bước.

Khi ra tới bãi cát, tôi không đi chân trần như dự định, cũng không chạy trên bãi cát như nhiều người, mà vẫn đi đôi dép nhựa màu xanh của khách sạn. Đi thật chậm. Vừa đi, vừa ngắm biển, ngắm người.

Mặt trời đã bỏ mặt biển một khoảng khá xa, vầng hào quang rực rỡ cũng nhạt dần. Biển rụt rè lấy lại cái màu xanh nguyên thủy của nó. Xa xa, thấp thoáng thuyền buồm. Gần hơn, bồng bềnh mấy chiếc xuồng câu. Sóng từng đợt ầm ào tiến vào bờ cát. Bãi tắm, bờ cát lô nhô người bơi, người giỡn sóng, người nghịch cát, người lần theo dấu dã tràng...Tất cả vẻ nhộn nhạo đó sẽ không tạo được một bức tranh biển sớm nếu thiếu đi những cặp uyên ương trong trang phục ngày cưới đang ghi hình.

Đôi uyên ương bên phía tay trái tôi, bước xuống từ chiếc Audi và tiến thẳng ra bãi cát theo tốp thợ chụp hình chạy trước. Cô dâu trẻ, má phinh phính, tóc nhuộm nâu, mặc áo cưới màu hồng hở vai hở lưng; cái đuôi áo lượt phượt kéo lê trên cát. Chàng rể Tây, đầu hói bóng, mũi khoằm khoằm, cravat trắng, shirt cùng màu với màu áo cô dâu. Họ chụp và quay một loạt hình ảnh theo kịch bản và đạo diễn của mấy tay cầm máy: Cô dâu bé nhỏ lúc nào cũng e ấp dịu dàng nép bên người chồng đứng tuổi khác màu mắt, màu da.

Thoạt đầu cũng chụp theo kịch bản của mấy tay cầm máy, nhưng chỉ một lúc sau, đôi uyên ương trước mặt tôi lại biết dẫn dắt người cầm máy, chụp, quay theo hình ảnh mà họ tạo ra trong ngẫu hứng. Cô dâu tóc đen buông xõa, áo cưới trắng hở vai dài ngang gối. Chàng rể trong chiếc shirt trắng bỏ ngoài chiếc quần tây màu đen. Họ như quên đi ống kính đang chĩa về phía mình, quên những ánh mắt hiếu kỳ, quên cả mây trời sóng nước. Chàng trai khỏe khoắn nhấc bổng cô gái lên khỏi mặt cát, mặt nước. Cô gái ôm cổ đu lên người chàng trai. Họ nô đùa với cát, với sóng. Và họ nô đùa, âu yếm nhau. Tôi vội rút điện thoại, mở camera, lén thu hình ảnh lứa đôi rạng ngời hạnh phúc.

2.

Hình ảnh cười đùa quấn quýt của đôi uyên ương vẫn chưa dứt khỏi tâm trí khi tôi leo lên những bậc thang khá dốc để lên tháp bà Ponagar trong nắng chiều trong veo.

Khi lên tới tháp, tôi mới sực nhớ là mình vẫn mặc váy. Chiếc váy màu trắng, cũng cũn cỡn ngang gối như cô dâu trên bãi biển. Tôi khựng lại trước tấm biển cấm, không cho người mặc không kín đáo vào đền thiêng. Người đàn ông đeo băng bảo vệ nhìn thấy tôi đứng lựng bựng trước cửa đền. Anh ta chỉ tay về phía những chiếc áo dài màu lam đang treo trong một cái tủ kính nằm ở dãy nhà bày bán đồ lưu niệm. Tôi đến đó, khoác chiếc áo dài phủ gót rồi quay lại bước vào đền thờ Thánh mẫu.

Nữ thần uy nghiêm ngồi xếp bằng trên bệ Yoni đặt trong chính điện. Trước nữ thần, như mọi người, tôi cũng sụp xuống, chắp tay, khấn vái. Và cũng như mọi cô gái sắp lấy chồng, tôi lầm thầm cầu xin nữ thần ban cho mình đức hạnh, nhan sắc, tiền bạc và đẻ cho chồng được con gái, con trai.

Không chỉ cầu xin nữ thần, tôi còn bước vào đền thờ ông và đền thờ ông cố, quỳ xuống trước bệ Linga ngời bóng trong ánh sáng lung linh. Và cũng như bất kỳ cô gái nào sắp được làm vợ, tôi cúi đầu cầu xin thần linh cho cha của những đứa con tương lai của tôi có sức khỏe dẻo dai, cầu xin những nam thần phù hộ cho chúng tôi có cuộc sống lứa đôi đến tóc bạc da mồi.

Bước ra khỏi những tòa tháp huyền ảo, tôi thấy mình như được truyền sinh lực. Tôi khỏe hẳn ra. Chỗ lục rục nơi khớp gối khi tôi bước hụt bậc cầu thang lúc sáng cũng biến mất. Không vội ra về. Tôi đi mấy vòng quanh những tòa tháp.

Nhìn ngắm những linh vật, những tạo vật sừng sững cùng thời gian, tôi mỉm cười. Dường như toàn bộ đền đài uy nghiêm này đều tượng trưng cho Linga và Yoni. Cặp đôi ái ân trùng khít này đã tạo nên cái sức mạnh tái sinh vũ trụ.

Tôi chầm chậm đi theo những bậc thang trở xuống. Vừa bước ra khỏi cổng tháp, tôi chưa kịp gọi taxi thì một người đàn ông vội chạy về phía tôi, đưa chiếc nón bảo hiểm ra trước mặt tôi, rối rít mời:

- Cô đi đâu, tôi đưa đi!

Thấy người chạy xe ôm mặt mũi sáng sủa, cử chỉ nhanh nhẹn và nhất là chiếc nón hiệu Protec trông sạch sẽ, tôi gật đầu. Tôi thấy yên tâm khi ngồi lên yên chiếc Future còn khá mới của anh ta.

Xe chạy. Ngồi sau tấm lưng rộng của người chạy xe ôm tôi không có cái cảm giác khó chịu bởi mùi mồ hôi thường gặp ở những người suốt ngày phơi nắng.

Trời trong xanh. Gió lồng lộng. Tôi nói:

- Anh chạy giùm dọc theo bờ biển!

Bờ biển trải dài. Cát trắng phau. Bãi tắm lác đác người. Hàng dương đu đưa. Sóng vỗ rì rào. Tôi buột miệng:

- Đẹp quá!

Anh ta cho xe chạy chậm lại. Đến gần cuối hàng dương, chợt anh ta nói:

- Chỗ bãi cát gần mấy cây dương đó, tui bắt gặp con vợ nó ngoại tình.

Bất ngờ trước chuyện hết sức riêng tư mà lẽ ra anh ta không nên tiết lộ trước một người hoàn toàn xa lạ, tôi làm thinh. Xe chạy thêm một đoạn, tôi hỏi:

- Chắc anh đi làm ăn xa và thường bỏ vợ ở nhà một mình?

Xe đang chạy êm chợt như vấp ổ gà khi anh ta nói:

- Chưa có đêm nào tui bỏ nó ngủ một mình. Sáng đi biển là chiều tối tui có mặt ở nhà.

Tôi muốn hỏi: “Vậy sao vợ anh lại đến với người đàn ông khác?” nhưng thấy tồi tội cho người đàn ông không giữ được vợ. Lát sau, tôi hỏi:

- Anh tha thứ cho vợ chớ?

Anh ta vẫn chưa nguôi:

- Tui bỏ nghề đi biển để chạy xe ôm như vầy cũng vì nó. Tui tha thứ cho nó đến chín lần nhưng tánh nào tật đó. Đúng là loại đàn bà...

Anh ta rủa xả nghe rát cả lỗ tai, may là xe đến khách sạn. Trước khi nhận lại cái nón bảo hiểm, anh ta lẹ làng dúi vào tay tôi cái cạc, nói:

- Đây là tên và điện thoại của tui, khi nào cần đi đâu cô cứ gọi.

Biển, bình minh và đôi lứa
Hình ảnh minh họa. Nguồn pinterest

3.

Đêm. Sóng vẫn vỗ ì oằm. Nằm một mình, tôi cảm thấy có cái gì đó như bất an. Tôi ngồi dậy, tìm remote và bật ti vi. Kênh HBO đang chiếu đoạn cuối phim Cocktail. Tom Cruise vào vai Brian, anh chàng pha chế rượu, tài hoa, đa tình. Tôi đã xem bộ phim này nhiều lần nhưng vẫn còn muốn xem. Kéo cái gối không người nằm chồng lên cái gối đang nằm rồi kê đầu vai lên cao hơn một chút, tôi dán mắt lên màn hình.

Khi biết mình sắp được làm cha của hai đứa trẻ sinh đôi, Brian sung sướng, nhảy phắt từ quầy rượu ra đám đông, nhấc bổng cô vợ đang mang cái bầu kềnh càng. Phim kết thúc trong tiếng hò reo chúc tụng của mọi người. Tôi tắt ti vi. Ánh sáng dịu ấm của đèn ngủ cứ mơn nam, mơn man. Tôi kéo mền trùm kín người, kín mặt. Âm thanh ồn ã của quán rượu và gương mặt quá đỗi hạnh phúc của đôi chồng vợ trong phim lại làm tôi cồn cào khó ngủ.

Ngật ngầy như sóng sánh hơi men, tôi kéo tấm đắp ra khỏi mặt. Tôi muốn gọi cho anh, thì thào: “Em không ngủ được. Em muốn được ôm anh!” và hình dung cái ghì siết nóng bỏng của anh. Tôi gọi. Chuông không reo. Điện thoại không liên lạc được. Tôi đành gởi tin nhắn: “Nhớ anh, em không sao ngủ được!”, mặc kệ lời âu yếm lơ lửng đâu đó hay mất hút. Tuy vậy, tôi vẫn chờ nhận được tín hiệu từ anh.

Điện thoại vẫn im lìm. Tôi loay hoay muốn tìm số điện thoại của ai đó, nói vài câu cho vơi trống vắng. Nhưng trong số bạn bè, không một ai tôi có thể dựng dậy vào giữa khuya để nói vài câu vớ vẩn. Chợt nhớ đến người đàn ông chạy xe ôm bị cắm sừng, tôi mở bóp, móc ra cái cạc của anh ta. Do dự một hồi, tôi quyết định không gọi cho người đàn ông còn ngùn ngụt căm hận đàn bà.

Mỏi mệt, tôi trôi vào giấc ngủ chập chờn.

Dậy trễ, tôi không đụng vào khay thức ăn mà anh đã đặt sẵn cho tôi. Nhìn nắng tràn vào phòng, tôi tiếc đã bỏ lỡ một bình minh và một buổi tắm biển.

Không đi thang bộ, tôi bước vào thang máy. Trong thang máy, tôi gặp hai đôi trai gái, có lẽ họ là một nhóm bạn, trên người mặc đồ tắm ướt át, cười nói ồn ào.

Lững thững bước dọc theo bờ cát, tôi sựng lại khi thấy đôi uyên ương hạnh phúc của ngày hôm qua.

Cũng ê kíp chụp ảnh hôm qua, cũng bờ cát, bãi tắm hôm qua. Đôi uyên ương vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua. Chiếc váy ngắn có lúc tốc bồng lên khi chàng rể nhắc bổng cô dâu và quay mấy vòng trước trời mây sóng nước đã không còn của ngày hôm qua. Duy chỉ có tình yêu của họ vẫn như ngày hôm qua. Hồn nhiên, say đắm, môi cười, mắt cười. Ai đó nói, vũ trụ này, mỗi ngày chỉ có mười sáu nơi được đón bình minh trọn vẹn. Còn lứa đôi trước mặt tôi, có lẽ, mỗi ngày họ có đến mười sáu lần chìm đắm trong bình minh.

Và ê kíp cầm máy đang cần mẫn ghi lại, ghi lại tất cả niềm hân hoan mà đôi uyên ương mang lại cho nhau. Bởi, không một ai muốn bỏ lỡ khoảnh khắc vô giá của cuộc đời.

4.

Khoảnh khắc mà tôi chưa có được.

Tôi nhận ra điều đó khi ngồi trong quán café vỉa hè cách bãi biển, mặt biển một khoảng cách vừa nghe được tiếng sóng lại vừa không bị át đi bởi tiếng sóng. Đang bưng ly café uống nốt chỗ còn lại, chợt điện thoại trong túi reo. Tôi áp tai nghe. Giọng anh gãy gọn:

- Bảy giờ sáng mai anh bay ra với em!

Tôi chợt nghe mình nói:

- Còn em, mười giờ tối nay sẽ lên tàu!

- Hả, em nói gì?

- Em sẽ về trước khi anh ra đây.

- Vậy anh ra để làm gì?

- Để cũng như em, là được ở một mình.

Tôi nghe anh gào lên:

- Ở một mình? Em có điên không?

Tôi trở nên điềm tĩnh:

- Anh nghe em nói đây. Nhờ ở một mình mà em nhận ra được điều quan trọng này...

Anh chặn lời:

- Điều gì mà em cho là quan trọng?

- Là thật sai lầm nếu chúng ta cưới nhau.

- Em điên thật rồi!

Anh giận dữ cúp điện thoại.

Tôi uống hớp café còn lại và cho điện thoại vào túi.

Sao mình có thể nói ra cái điều hệ trọng đó một cách dễ dàng như vậy? Tôi tự hỏi.

Nhưng khi đã nói ra được cái điều cần phải nói, tôi như người vừa trút được gánh nặng. Cái gánh nặng tuy vô hình nhưng lúc nào cũng khiến tôi chênh vênh.

Và vì chênh vênh, mà tôi, chắc cũng giống như cô gái mặc áo cưới hồng bên cạnh người chồng cùng màu áo nhưng khác màu mắt màu da ở bãi biển sáng hôm qua, lại dựa dẫm vào một bờ vai mà không lắng nghe trái tim mình.

Và có lẽ, cũng chênh vênh trong trái tim mà vợ người xe ôm trở thành kẻ lăng loàn trước mắt chồng và trước lồng lộng biển trời.

Rồi, có lẽ cũng vì mất phương hướng và rơi vào tuyệt vọng mà Douglas, ông bạn pha chế rượu cừ khôi của Brian, phải tìm đến cái chết thảm, dù ở New york, vợ anh ta sở hữu hàng chục tòa nhà.

Khi tôi rời khỏi quán café, bước dọc theo vỉa hè, đôi uyên ương hạnh phúc vẫn còn ghi hình bên bờ biển tràn nắng, gió.

Biển như rộng hơn và thăm thẳm hơn.

Văn nghệ, số 2+3+4/2012
Người gieo hạt phù sa nghĩa tình. Bút ký của Diệp Bần Cò

Người gieo hạt phù sa nghĩa tình. Bút ký của Diệp Bần Cò

Baovannghe.vn- Tôi về ấp Sơn Ton, xã Cù Lao Dung, thành phố Cần Thơ vào một ngày tháng tám, khi miền Tây vào giữa mùa mưa, mang theo những cơn giông bất chợt.
Làng không còn xanh bóng tre

Làng không còn xanh bóng tre

Baovannghe.vn - Trước hết, hãy thử dừng lại một chút để hiểu cho tường tận hai tiếng “làng”. Làng (thôn, bản, tổ dân phố) - không chỉ là một đơn vị cư trú đơn giản trên bản đồ.
Bộ GD&ĐT: Có thể điều chỉnh Thông tư 29

Bộ GD&ĐT: Có thể điều chỉnh Thông tư 29

Baovannghe.vn - Bộ GD&ĐT vừa có văn bản gửi một số sở GD&ĐT lấy ý kiến góp ý dự thảo Thông tư sửa đổi, bổ sung Thông tư số 29/2024/TT-BGDĐT ngày 30/12/2024 của Bộ trưởng Bộ GDĐT (Thông tư 29) quy định về dạy thêm, học thêm.
Dàn nhạc Giao hưởng Đức biểu diễn tại Việt Nam nhân 50 năm thiết lập quan hệ ngoại giao

Dàn nhạc Giao hưởng Đức biểu diễn tại Việt Nam nhân 50 năm thiết lập quan hệ ngoại giao

Baovannghe.vn - Hướng tới kỷ niệm 50 năm thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và Cộng hòa Liên bang Đức (1975 – 2025), vào hai đêm 20 và 21/12, tại Nhà hát Hồ Gươm, Hội Nhạc cổ điển Việt Nam tổ chức hòa nhạc mang tên Tấu khúc lưỡng cực – A Rhapsody of Two Worlds.
Tự ngẫu - Thơ Lại Duy Bến

Tự ngẫu - Thơ Lại Duy Bến

Baovannghe.vn- Đi/ những bước đi chỉ có thế thôi./ tôi quay lại ướm vào vết cũ